7 tháng trước
3 Bài Học Truyền Cảm Hứng Tuyệt Vời Từ Văn Học Cổ Điển
370

4121
Lượt xem
385
Lượt chia sẻ
88
Lượt bình luận

Mọi người bảo rằng hãy nghiên cứu các tác phẩm kinh điển nhưng theo nguyên tắc của chính bạn. Với một lối diễn đạt tương tự, họa sĩ Edgar Degas tuyên bố rằng "Nghệ thuật không phải là những gì bạn thấy, mà là những gì bạn làm cho người khác thấy". Nếu người đọc thực sự là những người viết nên câu chuyện bằng cách điền vào chỗ trống với trí tuệ, sự tưởng tượng và tình cảm của chính họ, thì không có tác phẩm văn học nào thực sự thành công viên mãn hay được viết trọn vẹn.

Thay vì trở thành những công trình kiến trúc bị hóa thạch và lãng quên với một bài học đạo lý phổ quát và chân thật, dòng sách kinh điển có sức mạnh mở rộng bản thân chúng với thế giới. Nếu đề cấp đến tính phổ quát của chúng, thì đó là sự thật bẩm sinh và sâu sắc trong con người khiến chúng có thể áp dụng được cho mọi thế hệ và mọi nền văn hóa, và quan trọng nhất, là cho tất cả mọi sự sinh tồn.

Vì vậy hãy để tôi hỏi bạn một câu hỏi: Lần cuối cùng bạn uống vodka với Dostoyevsky là khi nào? Chắc chắn, tất cả chúng ta đều có những chia sẻ công bằng về tác phẩm "Tội ác và Trừng phạt" suốt những năm học trung học, nhưng tôi thách bạn dành một chuyến viếng thăm Rodya tội nghiệp!

Giờ đây ý thức của bạn - bao gồm cả sự tự nhận thức và hiểu biết của bạn về thế giới - đã phát triển đầy đủ, người lãnh đạo thất bại này sẽ dạy cho bạn một số bí kíp cuộc sống nữa. Đầu tiên, bạn sẽ ngạc nhiên rằng có bao nhiêu điều bạn chưa bao giờ hiểu trong tâm trí khi còn trẻ; sau đó, bạn sẽ nhận ra rằng Dostoevsky cũng khó tính như Burroughses và Bukowskis thời hiện đại.

Bạn bị choáng ngợp bởi sự khéo léo thuần túy, và đồng thời được nâng lên bởi một phong cách hào nhoáng, bạn sẽ thấy chính bạn một lần nữa.

1. The Iliad: Cuộc sống thực sự là gì


Bây giờ bạn có thể khởi hành cuộc hành trình của bạn từ lúc ban đầu, trong công ty đáng gờm của một Gilgamesh, nhưng nhà máy của nhịp đập trái tim sẽ tiếp tục trượt đi. Trong niềm an ủi, bạn sẽ học một hoặc hai điều về sự thái quá, sức mạnh của sự kết nghĩa và sự không thể tránh khỏi cái chết; dù được sinh ra giống như thần, nhưng tất cả chúng ta rồi cũng sẽ chết như vận mệnh của một con người. Gần giống như là số phận của người bạn đồng hành đầu tiên của bạn, Achilles.

Giả sử bạn ngủ gật trong một lớp học tiếng Anh, bạn có thể nhớ một trong những chủ đề chính trong tác phẩm Iliad của Homer là một cuộc săn lùng vinh quang bất diệt. Một khao khát đối với sự nổi tiếng và vinh quang thúc giục cả người anh hùng của chúng ta và phe đối lập của anh ta, Hector, dù lý do của họ khác xa nhau. Trong khi Hector hành động nhân danh gia đình, tình yêu và danh dự, thì Achilles hành động vì sự bất tử. Và vì sự bất tử, anh ta đã tàn sát tất cả.

Lần sau khi chúng ta gặp anh ta, một chiến binh được tôn vinh cho là anh ta chẳng thà "đi sau lưỡi cày như nô lệ, giống người đàn ông khác, người không được giao đất và không thể sống thêm nữa, còn hơn là một vị vua cai trị tất cả những người đã chết". Không đi sâu vào việc phân tích về trường ca Odyssey mà từ trích dẫn này, tôi sẽ nhắc bạn một điều - Odyssey bồn chồn tìm thấy bản thân dưới địa ngục, thất vọng sâu sắc về lựa chọn cuộc sống của mình.

Đạo lý này khá là đơn giản nhưng phổ quát và có ở mọi nơi: bất cứ khi nào bạn muốn đạt được, hãy cứ kiên nhẫn. Chiến thắng cuối cùng - dù là di sản vĩnh cửu hay không - chỉ có ý nghĩa khi bạn chia sẻ với người thương (Briseis), bạn bè (Patroclos) và gia đình (Peleus), vì vậy hãy chắc chắn không làm mất họ trong quá trình phấn đấu.

2. Hamlet: Suy nghĩ mới là quan trọng


Giá trị của sự sống khi đối mặt với cái chết là gì, và con người có thể đạt được sự bất tử hay không là những câu hỏi đã có từ cổ chí kim. Để đặt câu hỏi cho chính bản thân và những gì quanh chúng ta, tuy nhiên, không chỉ là đặc quyền, nó còn là bản chất của chúng ta; ngay cả khi không được trả lời, các câu hỏi buộc chúng ta phải phát triển và lan rộng, cả bên trong lẫn bên ngoài. Đó là lý do tại sao ta đi tìm bài học sống tiếp theo với hoàng tử, Hamlet.

Hamlet của Shakespeare thực sự khiến bạn ngạc nhiên bởi ông ta giống như là một người mất trí. Những lý do khiến chúng ta thất bại rất nhiều lần để hiểu được tầm quan trọng của vở kịch đương đại nổi tiếng này là lý do đằng sau sự vùng vẫy của Hamlet - sự vô định về kiến thức và sự phức tạp của sự việc. Có cách nào để biết được sự thật với sự tự tin tối đa không? Có phải suy nghĩ của chúng ta khó nắm bắt như ý nghĩa của chính nó? Một sự trụy lạc ở Đan Mạch, lúc này, và cái ác đang chiếm ưu thế.

Sự thiếu quyết đoán của Hamlet bị hiểu là quá hời hợt và quá thường xuyên bị hiểu lầm. Thay vì sự thiếu hành động, nó ám chỉ sự ly gián niềm tin bên trong đang hành hạ tất cả chúng ta - chúng ta là thiên sứ hay là thiên thần sa ngã đã được an bài, bản chất hướng thiện hay ác, được sống và lựa chọn như một con người hay sẽ bị điều khiển như một con rối? Dù thế nào đi chăng nữa, sự hòa giải các mâu thuẫn, như mọi khi, đều nằm trong một ý nghĩ. Là một nhà tư tưởng phê phán vĩ đại nhất trong tất cả, Hamlet chọn không hành động cho đến khi anh ta hiểu được sự thật trần trụi, nếu như có bất cứ điều gì.

Không có giảng viên nào vĩ đại như Shakespeare, cũng sẽ không có ai, và bài học từ Hamlet sẽ chỉ chồng chất theo thời gian. Hiện tại, hãy nhận bài học lớn nhất: thế giới này phức tạp vô cùng tận, không chỉ được lý trí cai trị mà còn cảm xúc, tâm lý và cả đạo đức; cách duy nhất để chớp lấy sự thật là suy nghĩ và đánh giá. Chỉ khi đó, hành động của bạn mới là chính đáng.

3. Anna Karenina: Theo đuổi sự thỏa mãn


Nói đến sự vô định, trước giờ có câu chuyện nào vượt qua Anna Karenina không? Cuộc tranh luận sẽ không bao giờ chấm dứt. Thay vì câu trích dẫn nổi tiếng nhất ("Những gia đình hạnh phúc đều giống nhau, nhưng gia đình bất hạnh thì lại muôn màu muôn vẻ.") thì hai câu nói khác từ câu chuyện của Tolstoy lại khuấy động dư luận.

Suốt tất cả các bản diễn dịch, Anna Karenina vẫn là cuốn tiểu thuyết tối hậu về khái niệm hôn nhân là mẫu mực của tình yêu và (sự bất khả) khả năng xảy ra của hạnh phúc và sự hòa hợp: "Người đàn ông sống sót qua động đất, dịch bệnh, sự kinh khủng của bệnh tật và đau đớn của linh hồn, nhưng bi kịch khổ đau nhất của anh ta luôn đã, là, và sẽ là bi kịch trong phòng ngủ." Bù đắp, như Stiva và Dolly (luận đề), vượt khỏi khuôn khổ như Anna và Vronsky (phản đề) hay tìm kiếm hôn nhân qua tình yêu cho nhau và đối với thiên nhiên như Levin và Kitty (tổng hợp), đấy là một câu hỏi lớn.

Dù mỗi nhân vật có lựa chọn khác nhau, thì mong muốn theo đuổi nửa kia của mình đều như nhau và tồn tại vĩnh cửu. Cuộc đời con người không có gì ngoài một khao khát không dừng với bạn đời và sự thỏa mãn, bất kể nơi nào, lúc nào và như thế nào. Cả Anna và người anh thất lạc lâu năm Levin quanh quẩn trong cơn bất mãn nghiêm trọng, anh ta cuối cùng cũng tìm được tổ ấm của mình. Thứ khiến họ giống nhau là tình yêu tuyệt đối và, quan trọng hơn, thuần khiết.

Vậy thì chúng ta có nên đánh giá Anna hay không? "Sự trả thù là của ta; ta sẽ báo trả, Đức Chúa nói vậy.", Tolstoy trích dẫn. Mục đích của Karenina có thể thuần khiết nhưng hành động của cô bị vấy bẩn bởi quyết tâm mù quáng và ích kỉ. Tình yêu là lực lượng của sự hòa hợp, không phải hủy diệt, và đó chỉ là bài học chính trong rất nhiều bài học cuộc đời của Tolstoy. Chúng ta đều gánh chịu đau khổ của bản thân và đau khổ của người khác không phải do ta đánh giá, ấy là bài học thứ hai vậy.

Như bạn đã thấy - ý nghĩa thật sự của cuộc sống, tầm quan trọng to lớn của suy nghĩ và bản chất thật sự của tình yêu là ba bài học thiết yếu nhất trong vũ trụ. Trông thì đơn giản, nhưng chúng đẩy chúng ta đi, thúc đẩy ta tìm kiếm lý do sau tất cả mọi thứ. Thay vì là bài học, những suy nghĩ kinh điển này là nền tảng mà nhân loại chúng ta được xây nên.

Cùng với "Ông chủ và Margarita" - câu chuyện nhắc chúng ta rằng "Bản thảo không bị thiêu cháy", theo đó giới thiệu câu hỏi về nghệ thuật và sự vĩnh cửu vượt qua tất cả; "Người lạ" của Camus - câu chuyện tranh luận rằng sự tự do tối cao nằm ở việc chấp nhận mọi tồn tại là như thế dù cho nó vô lý hay vô nghĩa đến thế nào trong vũ trụ; và cùng với rất nhiều câu chuyện khác, những chuyện như Achilles, Hamlet và Anna Karenina giữ chìa khóa của một cuộc sống đơn giản, sâu sắc và trọn vẹn. Cho đến cùng, đó là tất cả những gì chúng ta mong ước.